Một Vòng Kỷ Niệm
Bỏ lại sau lưng cuộc sống hàng ngày
Những vất vả ưu tư phiền muộn
Tháng ngày qua tựa thể chim bay
Mái tóc tuổi năm mươi tiêu muối
Bỏ lại sau lưng chật vật cuộc đời
Vầng trán ưu tư nặng nề cơm áo
Bổn phận đa đoan chở bao phiền não
Mà tháng năm đè nặng kiếp phong trần
Mặc áo thư sinh, mang màu son trẻ
Về giấu yêu thương với nụ cười
CHUNG THỦY vẫn còn bên kỷ niệm
Mặt hồ xưa năm tháng thắm màu tươi
CÙ LAO DÊ hàng bàn tươi sắc lá
Nhớ cầu khỉ xưa , con nước lững lờ
Tiếng mái dầm khua đêm trăng sáng
Là những niềm vui còn thơ
NGÃ BA THÁP hàng dương biếc
Tiếng rì rào trong gió tựa cơn mưa
Ta ngồi lại bên bàn cà phê nhỏ
Hội ngộ bạn bè nhắc chuyện đời xưa
Ôm chiếc HonDa viếng CÙ LAO BẢO
Theo ghe xuống thăm CÙ LAO MINH
Cát biển BA TRI ấm bàn chân nhỏ
Bùn non HƯƠNG MỸ biết bao tình
Bỏ lại sau lưng đời nghiệt ngã
Về lại ngày xưa tuy có muộn màng
Mái trường phủ rong rêu dày đặc
Mà niềm vui vẫn cứ thênh thang
Tàn cuộc vui ta trở lại ngày thường
Lại bổn phận, âu lo, vất vả
Đêm tỉnh giấc giữa cơn mộng mị
Vẫn Còn nghe tiếng bạn đùa vui
Huỳnh Ngọc Diêu
11/2003
Thứ Bảy, 23 tháng 4, 2011
Mảnh Đất Cù Lao
Mảnh Đất Cù Lao
Mơ về thăm lại xóm cù lao
Tìm lại ngày xanh của thuở nào
Qua cây cầu khỉ bao thân thuộc
Nắng chiều lưu luyến mấy hàng cau
Thăm lại con đường mưa lầy lội
Gót chân son đỏ vướng bùn non
Bím tóc buông lơi bên bờ ngục
Áo trắng bà ba chẳng tủi hờn
Thăm lại hàng bần hoa tím trắng
Đêm về đom đóm sáng ven sông
Ghe cat (hát) cải lương câu vọng cổ
Tiếng đàn nhịp trống, nước mênh mông
Khuya đón đò đêm về phố chợ
Đuốc lá dừa soi dẫn lối đi
Mấy hàng dừa nước còn say ngủ
Vương vấn lòng ta buổi phân ly
Nước lớn đang lên ngập mé vườn
Nghe lòng tràn ngập mối yêu thương
Ầu ơ tiếng hát bên bờ vọng
Kẽo kẹt lòng ta nỗi vấn vương
Tha thiết về thăm vui sống lại
Một vùng kỷ niệm quá thân yêu
Tóc xanh dù nhóm màu tiêu muối
Vẫn thấy lòng ta ấm lại nhiều
Huynh Ngoc Diêu
Mơ về thăm lại xóm cù lao
Tìm lại ngày xanh của thuở nào
Qua cây cầu khỉ bao thân thuộc
Nắng chiều lưu luyến mấy hàng cau
Thăm lại con đường mưa lầy lội
Gót chân son đỏ vướng bùn non
Bím tóc buông lơi bên bờ ngục
Áo trắng bà ba chẳng tủi hờn
Thăm lại hàng bần hoa tím trắng
Đêm về đom đóm sáng ven sông
Ghe cat (hát) cải lương câu vọng cổ
Tiếng đàn nhịp trống, nước mênh mông
Khuya đón đò đêm về phố chợ
Đuốc lá dừa soi dẫn lối đi
Mấy hàng dừa nước còn say ngủ
Vương vấn lòng ta buổi phân ly
Nước lớn đang lên ngập mé vườn
Nghe lòng tràn ngập mối yêu thương
Ầu ơ tiếng hát bên bờ vọng
Kẽo kẹt lòng ta nỗi vấn vương
Tha thiết về thăm vui sống lại
Một vùng kỷ niệm quá thân yêu
Tóc xanh dù nhóm màu tiêu muối
Vẫn thấy lòng ta ấm lại nhiều
Huynh Ngoc Diêu
Bông Bần Màu Tím
Bông Bần Màu Tím
Sương sớm còn vương mấy ngọn bần
Chờ tia nắng mới đến vui chung
Xuồng ai theo nước trôi thờ thẫn
Chở nặng tình ta với nước sông
Tiếng mái dầm ai khe khẽ reo
Nghe lòng như thể muốn về theo
Màu hoa bần tím trong thương nhớ
Đơn giản loài hoa một kiếp nghèo
Đêm về đom đóm vui đèn hội
Soi sáng bờ sông buổi hẹn hò
Lá reo nhè nhẹ như mời gọi
Cho lòng rung động mấy vần thơ
Những chiều mưa lạnh sông êm chảy
Những lá bần khô tựa chiếc ghe
Về đâu bỏ bến sông thân thuộc
Buồn khổ lòng ai nỗi đợi chờ
Đêm nay trăng sáng bên sàn nước
Chim lẻ buồn kêu đến não nùng
Như tưởng ai về sau xa cách
Để mình chia xẻ nỗi vui chung
Chiều nay bỗng thấy tương tư nhẹ
Thơ thẩn theo mây để gởi lòng
Nhớ phương trời ấy xa vời vợi
Hoa bần màu tím có buồn không?
Huỳnh Ngọc Diêu
11-2006
Gói Xôi Lá Cẩm
GÓI XÔI LÁ CẨM
Buổi sáng hừng đông dưới gốc cầu
Bên dòng sông lạnh nước trôi mau
Dưới ánh đèn con buồn leo lét
Là gánh xôi quen tự thuở nào
Thoăn thoắt bàn tay trên lá xanh
Gói xôi nằm gọn vẻ yên lành
Dáng gầy mỏi mệt trong sương lạnh
Vội vã qua đi khách bộ hành
Ta nhận xôi nghe rộn rã lòng
Nhìn dòng sông rộng cảnh mênh mông
Tháng năm thị xã bao thay đổi
Tóc nhuộm phong sương phận má hồng
Bỏ lớp em về bên gánh xôi
Đôi vai gánh nặng với dòng đời
Nuôi đàn con dại theo năm tháng
Lá cẩm vò xôi tím cuộc đời
Gói xôi lá cẩm đượm tình quê
Kỷ niệm ngày xưa chợt rủ về
Nghèn nghẹn bên lòng bao chua xót
Phận bạc vào thu quá não nề
Huỳnh Ngọc Diêu
Những ngày Tết Đinh Hợi
Buổi sáng hừng đông dưới gốc cầu
Bên dòng sông lạnh nước trôi mau
Dưới ánh đèn con buồn leo lét
Là gánh xôi quen tự thuở nào
Thoăn thoắt bàn tay trên lá xanh
Gói xôi nằm gọn vẻ yên lành
Dáng gầy mỏi mệt trong sương lạnh
Vội vã qua đi khách bộ hành
Ta nhận xôi nghe rộn rã lòng
Nhìn dòng sông rộng cảnh mênh mông
Tháng năm thị xã bao thay đổi
Tóc nhuộm phong sương phận má hồng
Bỏ lớp em về bên gánh xôi
Đôi vai gánh nặng với dòng đời
Nuôi đàn con dại theo năm tháng
Lá cẩm vò xôi tím cuộc đời
Gói xôi lá cẩm đượm tình quê
Kỷ niệm ngày xưa chợt rủ về
Nghèn nghẹn bên lòng bao chua xót
Phận bạc vào thu quá não nề
Huỳnh Ngọc Diêu
Những ngày Tết Đinh Hợi
Chủ Nhật, 17 tháng 4, 2011
Trưa Cầu Bắc-Mưa Cầu Bắc
MƯA CẦU BẮC TRƯA CẦU BẮC
Ta về qua cầu bắc Trưa về qua cầu bắc
Cơn mưa ướt mái đầu Cơn nắng đốt thiêu người
Chiếc dù nhỏ che nhau Gặp nhau mỉm miệng cười
Ngoài trời sông nước lạnh Con tay bồng tay ẫm
Bao nhiêu điều cô quạnh Dòng đời trôi thăm thẳm
Bao nhiêu nỗi cô đơn Lâu lắm mới gặp nhau
Bao cay đắng trong đời Một chút gì xót đau
Tan theo bàn tay ấm Một chút gì lưu luyến
Hoa lục bình tim tím Những tháng ngày thư viện
Trôi dạt giữa dòng sông Hoa mười giờ ngoài sân
Như cuộc tình mênh mông Nắng vàng cứ bâng khuâng
Biết đâu mà trôi đến Bên con đường xanh cỏ
Khi bắc vừa cập bến Một khoảng trời tuổi nhỏ
Ai trở lại xe đò Trang sách giấu bài thơ
Ai về nẻo quanh co Dòng đời tưởng như mơ
Mà vai gầy sinh kế
Cuộc đời là như thế Ngại ngùng ta muốn kể
Yêu nhau đâu là dễ Mà cũng chẳng thành lời
Mà nhớ đến chừng nào Khi hai ngả cách rời
Khi mái tóc bạc màu Lấy ai mà chia sẻ
Cơn mưa còn chưa dứt Cuộc đời nhiều lối rẽ
Mỗi lần qua cầu bắc Như nước mang lục bình
Là nhớ mãi cơn mưa. Gặp nhau mà làm thinh.
Huỳnh Ngọc Diêu, France
Chòi Nhãn Vườn Em
Chòi Nhãn Vườn Em
Vườn nhà nhãn mới chín cây
Nhờ anh giữ tạm đợi ngày thu mua
Đêm nằm trên võng đong đưa
Trăng rơi trên mấy tào dừa rung rinh
Nhớ em đôi mắt hữu tình
Tròn như hột nhãn nên mình thương nhau
Chòi đêm ngập ánh trăng sao
Ngăn ngừa kẻ trộm lẻn vào vườn em
Ngăn loài chim dữ ăn đêm
Chăm từng gốc nhãn cho em vừa lòng
Vườn nhà nhãn mới chín cây
Nhờ anh giữ tạm đợi ngày thu mua
Đêm nằm trên võng đong đưa
Trăng rơi trên mấy tào dừa rung rinh
Nhớ em đôi mắt hữu tình
Tròn như hột nhãn nên mình thương nhau
Chòi đêm ngập ánh trăng sao
Ngăn ngừa kẻ trộm lẻn vào vườn em
Ngăn loài chim dữ ăn đêm
Chăm từng gốc nhãn cho em vừa lòng
Chúng mình cách một dòng sông
Cùng đi chung một cánh đồng trẻ thơ
Đêm nằm chòi nhãn mà mơ
Mơ sao duyên nợ xe tơ chỉ vàng
Cuộc đời mình rộng thênh thang
Như dòng sông chảy bình an dịu hiền
Đến ngày thu hoạch vườn em
Tiền mẹ trả hậu lại thêm thiệp hồng
Báo tin em sắp lấy chồng
Giã từ vườn nhãn qua sông nhà người
Lòng sao bỗng thấy bồi hồi
Bao đêm giữ trộm để rồi mất em
Mỗi lần ăn nhãn buồn thêm
Thâm sâu kỹ niệm những đêm canh vườn
Mười năm mang kiếp tha hương
Áo cơm trôi dạt đoạn trường tháng năm
Quê người mang mối tình câm
Trở về vườn nhãn âm thầm một đêm
Nhãn thơm hương tỏa êm đềm
Ngồi bên chòi nhãn mà thêm đau buồn
Nước rong dâng ngập mé vườn
Ca dao ai hát điệu buồn lung linh
"Ngồi bên chậu cúc mà rình
Ai rinh chậu cúc mà mình không hay".
Huỳnh Ngọc Diêu, France
Cây Cầu Khỉ
Cây Cầu Khỉ Từ anh xa xóm xa nhà
Hai nhà cách một rạch sâu Nhớ con cầu khỉ tuy xa mà gần
Muốn qua thì phải bắc cầu khỉ qua Dặm dài phiêu bạt gót chân
Ngày xưa tan học về nhà Qua bao cầu bắc tối tân vững vàng
Đi qua cầu khỉ hai ta cùng dìu Mà sao vẫn thấy bàng hoàng
Chênh vênh vành nón yêu kiều Mỗi lần nhớ đến xóm làng ngày xưa
Áo dài tha thướt gió chiều tung bay Tháng ngày thắm thoát thoi đưa
Bàn tay nắm chặt bàn tay Trở về chốn cũ cầu xưa đâu còn
Tuổi xanh thơ ấu như say mộng vàng Mưa chiều đường hết trợt trơn
Nhường em tay vịn giăng ngang Mà lòng thì thấy cô đơn miệt mài
Trợt chân anh té bên hàng ô rô Mong tìm một dáng hình ai
Gai đâm rát mặt thấy mồ Qua cây cầu khỉ tóc ai yêu kiều
Mà sao vẫn thấy cơ hồ niềm vui Tiếng ai ru võng trong chiều
Ngồi nhìn con nước trôi xuôi Ca dao gợi nhớ rất nhiều trong tim
Tiếng reo dừa nước như lời ru êm "Mẹ ơi con vịt chết chìm
Mưa chiều cầu trợt trơn thêm Thò tay bắt nó cá lìm kìm nó cắn tay con".
Mặt sông ướt đẫm nỗi niềm thiết tha Huỳnh Ngọc Diêu, France
Hai nhà cách một rạch sâu Nhớ con cầu khỉ tuy xa mà gần
Muốn qua thì phải bắc cầu khỉ qua Dặm dài phiêu bạt gót chân
Ngày xưa tan học về nhà Qua bao cầu bắc tối tân vững vàng
Đi qua cầu khỉ hai ta cùng dìu Mà sao vẫn thấy bàng hoàng
Chênh vênh vành nón yêu kiều Mỗi lần nhớ đến xóm làng ngày xưa
Áo dài tha thướt gió chiều tung bay Tháng ngày thắm thoát thoi đưa
Bàn tay nắm chặt bàn tay Trở về chốn cũ cầu xưa đâu còn
Tuổi xanh thơ ấu như say mộng vàng Mưa chiều đường hết trợt trơn
Nhường em tay vịn giăng ngang Mà lòng thì thấy cô đơn miệt mài
Trợt chân anh té bên hàng ô rô Mong tìm một dáng hình ai
Gai đâm rát mặt thấy mồ Qua cây cầu khỉ tóc ai yêu kiều
Mà sao vẫn thấy cơ hồ niềm vui Tiếng ai ru võng trong chiều
Ngồi nhìn con nước trôi xuôi Ca dao gợi nhớ rất nhiều trong tim
Tiếng reo dừa nước như lời ru êm "Mẹ ơi con vịt chết chìm
Mưa chiều cầu trợt trơn thêm Thò tay bắt nó cá lìm kìm nó cắn tay con".
Mặt sông ướt đẫm nỗi niềm thiết tha Huỳnh Ngọc Diêu, France
Bài Thơ Gởi Chú
Bài Thơ Gởi Chú
Con ở nơi nầy xa thật xa
Mà lòng vẫn nhớ những ngày qua
Thôn xưa trời nắng đường quê nhỏ
Chú cháu cùng đèo một Honda
Tia nắng xuyên ngang đám lá dầu
Đàn cò tung cánh để về đâu
Sóc quê quán vẫn thơm mùi cốm
Mía khúc ngày xưa vẫn ngọt ngào
Mái chùa núp bóng dưới hàng sao
Hoa sen nở rực giữa lòng ao
Vàng tươi sắc áo nhiều ông lục
Khất sĩ trên đường diệt khổ đau
Những xóm làng nào sâu đáy tim
Bãi vàng cồn cát đứng im lìm
Đầu bờ nghe nói nhiều thay đổi
Đồng cá lia thia cũng khó tìm
Chồm hổm mệt nhừ cơn nắng trưa
Xe lam quen thuộc lối mòn xưa
Hàng cây so đũa rung rinh lá
Dâm mát trâm bầu ngọn gió đưa
Sương ướt bờ đê buổi sáng mai
Đường về Mỹ Thập dấu đường cày
Đồn xưa bót cũ nay nương rẫy
Xanh ngát vườn rau những đoạn dài
Bến Đáy đêm dài khuya thật khuya
Tù và báo thức đón ghe về
Ông cười vui thỏa rung râu bạc
Sóng dữ đâu ngăn được lối về
Dây điện đã chuyền tận xóm trong
Đêm đêm hàng quán thật là đông
Có ai nhớ ánh mù u cũ
Vọng cổ xàng xê nỗi nhớ mong?
Mẹ về cùng nội ở Bàng Đa
Như thể ngày xưa một mái nhà
Chú bác tận tình chăm sóc mộ
Thay bầy con cháu kiếm ăn xa
Xin cám ơn đời đã xót thương
Cho con còn lại chút tơ vương
Chút chi sau rốt hồi chung cuộc
Mấy ý thơ về nẻo cố hương.
Huỳnh Ngọc Diêu, France
Con ở nơi nầy xa thật xa
Mà lòng vẫn nhớ những ngày qua
Thôn xưa trời nắng đường quê nhỏ
Chú cháu cùng đèo một Honda
Tia nắng xuyên ngang đám lá dầu
Đàn cò tung cánh để về đâu
Sóc quê quán vẫn thơm mùi cốm
Mía khúc ngày xưa vẫn ngọt ngào
Mái chùa núp bóng dưới hàng sao
Hoa sen nở rực giữa lòng ao
Vàng tươi sắc áo nhiều ông lục
Khất sĩ trên đường diệt khổ đau
Những xóm làng nào sâu đáy tim
Bãi vàng cồn cát đứng im lìm
Đầu bờ nghe nói nhiều thay đổi
Đồng cá lia thia cũng khó tìm
Chồm hổm mệt nhừ cơn nắng trưa
Xe lam quen thuộc lối mòn xưa
Hàng cây so đũa rung rinh lá
Dâm mát trâm bầu ngọn gió đưa
Sương ướt bờ đê buổi sáng mai
Đường về Mỹ Thập dấu đường cày
Đồn xưa bót cũ nay nương rẫy
Xanh ngát vườn rau những đoạn dài
Bến Đáy đêm dài khuya thật khuya
Tù và báo thức đón ghe về
Ông cười vui thỏa rung râu bạc
Sóng dữ đâu ngăn được lối về
Dây điện đã chuyền tận xóm trong
Đêm đêm hàng quán thật là đông
Có ai nhớ ánh mù u cũ
Vọng cổ xàng xê nỗi nhớ mong?
Mẹ về cùng nội ở Bàng Đa
Như thể ngày xưa một mái nhà
Chú bác tận tình chăm sóc mộ
Thay bầy con cháu kiếm ăn xa
Xin cám ơn đời đã xót thương
Cho con còn lại chút tơ vương
Chút chi sau rốt hồi chung cuộc
Mấy ý thơ về nẻo cố hương.
Huỳnh Ngọc Diêu, France
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)