Nước Rong Ngày TẾT
Tôi ở nơi nầy chẳng có dòng sông Hàng cau gầy qua mấy độ nắng mưa
Nên thèm khát muốn nhìn con nước lớn Vẫy tay đón từ xa miền quê ngoại
Nhìn đám lục bình lá xanh mơn mởn Con đường nhỏ rong chơi thời trẻ dại
Mang màu hoa tím trắng ngược xuôi dòng Vẫn còn đây cây cầu khỉ gập ghềnh
Nhìn bến đò ngày Tết thật là đông Hàng mít ngày xưa như thể đứng nhìn
Ghe dưa hấu chở lên từ xóm rẫy Vẻ trách móc ai quên vườn thơ ấu
Những trái dưa tròn da trơn bóng bẩy Tôi trở lại bên dòng sông yêu dấu
Ruột đỏ tươi như tình cảm đậm đà Nghe bìm bịp kêu con nước lớn ngày nào
Muốn đi vào khu chợ Tết đầy hoa Ðám lục bình trôi dạt ở phương nao
Cánh Thược Dược rung rinh bên chòm Cúc Theo Gió Tết-nước rong-về bến cũ
Cành Mai nở vàng tươi mừng hạnh phúc Nhớ rất nhiều mà sao như chưa đủ
Vạn Thọ, Mồng Gà, hoa Huệ lừng thơm Vì nơi nầy chẳng có một dòng sông
Gió chiều về thoang thoảng một mùi rơm Ðể chiều nay ba mươi Tết nước rong
Con Cút lủi mất tiêu bên bờ rạ Nỗi thèm khát muốn nhìn con nước lớn.
Ai quết bánh phòng xóm trong nghe rộn rã
Xuồng chở mình về lại xóm nhà xưa Huỳnh Ngọc Diêu, France
Chủ Nhật, 6 tháng 3, 2011
Ta Sẽ Về Chung
Ta sẽ về chung
Nếu Tết nầy ta được về chung
Thăm lại quê xưa dòng sông cũ
Xuồng đuôi tôm theo dòng sông Cửu
Xuôi dòng sông chở nặng tình quê
Đã bao năm ta đã chưa về !
Khung cảnh đổi thay người xa lạ
Anh em mỗi nơi, người mỗi ngả
Bến xưa về họp buổi đầu xuân
Ta nhìn chung ánh lửa bập bùng
Nồi bánh tét đêm vui canh thức
Trên ván gỏ mẹ ngồi sên mứt
Tóc bạc màu thương nhớ đàn con
Qua bến sông trở lại lối mòn
Bằng chiếc xe lôi nhiều kỷ niệm
Thời gian qua còn như mầu nhiệm
Tuổi thơm nồng ngày tháng thần tiên
Muôn sắc màu chợ Tết về đêm
Dưa hấu ngọt quê xa cát bủn
Bữa cơm tất niên nhiều ấm cúng
Sưởi lòng nhau năm tháng viễn trình
Thăm mái trường xưa vẫn đẹp xinh
Thấy hình ảnh ta nhiều thơ mộng
Vẫn thấy hồn ta như trải rộng
Dầu tóc xanh xưa đã bạc màu
Nhưng Tết nầy ta chẳng cùng nhau
Mỗi đứa mỗi phương đời phiêu bạt
Ở giữa xứ người lòng hiu hắt
Đêm giao thừa ta vẫn mình ta
Huỳnh Ngọc Diêu
1-2005
Nếu Tết nầy ta được về chung
Thăm lại quê xưa dòng sông cũ
Xuồng đuôi tôm theo dòng sông Cửu
Xuôi dòng sông chở nặng tình quê
Đã bao năm ta đã chưa về !
Khung cảnh đổi thay người xa lạ
Anh em mỗi nơi, người mỗi ngả
Bến xưa về họp buổi đầu xuân
Ta nhìn chung ánh lửa bập bùng
Nồi bánh tét đêm vui canh thức
Trên ván gỏ mẹ ngồi sên mứt
Tóc bạc màu thương nhớ đàn con
Qua bến sông trở lại lối mòn
Bằng chiếc xe lôi nhiều kỷ niệm
Thời gian qua còn như mầu nhiệm
Tuổi thơm nồng ngày tháng thần tiên
Muôn sắc màu chợ Tết về đêm
Dưa hấu ngọt quê xa cát bủn
Bữa cơm tất niên nhiều ấm cúng
Sưởi lòng nhau năm tháng viễn trình
Thăm mái trường xưa vẫn đẹp xinh
Thấy hình ảnh ta nhiều thơ mộng
Vẫn thấy hồn ta như trải rộng
Dầu tóc xanh xưa đã bạc màu
Nhưng Tết nầy ta chẳng cùng nhau
Mỗi đứa mỗi phương đời phiêu bạt
Ở giữa xứ người lòng hiu hắt
Đêm giao thừa ta vẫn mình ta
Huỳnh Ngọc Diêu
1-2005
Tô Hủ Tiếu Chay Ngày TẾT
Tô hủ tiếu chay ngày Tết
Bỏ lại sau lưng những nỗi nhọc nhằn
Những vướng bận ngày thường cơm áo
Quây quần nhau phút giây quí báu
Chuyện ngày xưa thời tuổi trẻ thơm nồng
Gặp nhau rồi vui thật quá mênh mông
Tô hủ tiếu chay gợi nhiều kỷ niệm
Thanh thản bình an tháng năm huyền diệu
Tóc xanh xưa giờ điểm trắng sương rồi
Những nụ cười vẫn nở ở trên môi
Tri kỷ tình thâm sao mà êm ấm
Cuộc sống ngày xưa có nhiều say đắm
Mà âu lo phút chốc đẩy rời xa
Gót chân mềm từ độ ấy bôn ba
Đã chai đá trong phong trần viễn xứ
Tháng năm xưa chỉ là vô tư lự
Đời đã mang đi như phận lục bình
Biết làm sao trở lại khoảng trời xanh
Từ đó mất theo dòng đời phiêu bạt
Gặp lại nhau sau khoảng đời lưu lạc
Hủ tiếu chay hương vị buổi xuân về
Huỳnh Ngọc Diêu
Những ngày gần Tết 2006
Bỏ lại sau lưng những nỗi nhọc nhằn
Những vướng bận ngày thường cơm áo
Quây quần nhau phút giây quí báu
Chuyện ngày xưa thời tuổi trẻ thơm nồng
Gặp nhau rồi vui thật quá mênh mông
Tô hủ tiếu chay gợi nhiều kỷ niệm
Thanh thản bình an tháng năm huyền diệu
Tóc xanh xưa giờ điểm trắng sương rồi
Những nụ cười vẫn nở ở trên môi
Tri kỷ tình thâm sao mà êm ấm
Cuộc sống ngày xưa có nhiều say đắm
Mà âu lo phút chốc đẩy rời xa
Gót chân mềm từ độ ấy bôn ba
Đã chai đá trong phong trần viễn xứ
Tháng năm xưa chỉ là vô tư lự
Đời đã mang đi như phận lục bình
Biết làm sao trở lại khoảng trời xanh
Từ đó mất theo dòng đời phiêu bạt
Gặp lại nhau sau khoảng đời lưu lạc
Hủ tiếu chay hương vị buổi xuân về
Huỳnh Ngọc Diêu
Những ngày gần Tết 2006
Nồi Cháo Gà Mồng Ba TẾT
Nồi cháo gà mồng ba Tết
Nhìn lên tờ lịch biết mùng ba
Chợt nhớ quê xưa tục cháo gà
Cẳng gà đoán được điều may rủi
Móng gà đều đặn sẽ vinh hoa
Tục lệ có nhiều cái cũng vui
Đầu năm xông đất phải xem người
Chọn lựa tài năng cùng đạo đức
Suốt năm sẽ được những nụ cười
Xuất hành năm mới hướng nào đây?
Nam Bắc hay là Đông với Tây
Để cho năm mới nhiếu may mắn
Sức khoẻ, niềm vui được đủ đầy
Một trái dừa xanh, trái mãng cầu
Xoài tươi, đu đủ để cùng nhau
Mâm trái cây nầy không thể thiếu
Cầu cho vừa đủ tới năm sau
Nghe vui nhớ lại ngày xuân ấy
Về giữa làng quê bữa cháo gà
Niềm vui đơn giản mà tha thiết
Mộc mạc mà sao quá đậm đà
Lòng bỗng dâng lên niềm se thắt
Nhớ lại quê mình bị nạn tai
Hàng triệu con gà đem thiêu đốt
Khiến giới chăn nuôi phải thở dài
Dịch gà ngăn cản ngày vui Tết
Thương mẹ Việt Nam quá thiệt thòi
Lũ lụt mất mùa bao tai biến
Những dòng nước mắt chảy không thôi
Thương mẹ cần cù qua năm tháng
Lòng son can đảm biết bao lần
Sau cơn mưa lũ trời xanh đẹp
Cho mẹ niềm vui tuổi vẫn xuân
Huỳnh ngọc Diêu
29-01-2004
Nhìn lên tờ lịch biết mùng ba
Chợt nhớ quê xưa tục cháo gà
Cẳng gà đoán được điều may rủi
Móng gà đều đặn sẽ vinh hoa
Tục lệ có nhiều cái cũng vui
Đầu năm xông đất phải xem người
Chọn lựa tài năng cùng đạo đức
Suốt năm sẽ được những nụ cười
Xuất hành năm mới hướng nào đây?
Nam Bắc hay là Đông với Tây
Để cho năm mới nhiếu may mắn
Sức khoẻ, niềm vui được đủ đầy
Một trái dừa xanh, trái mãng cầu
Xoài tươi, đu đủ để cùng nhau
Mâm trái cây nầy không thể thiếu
Cầu cho vừa đủ tới năm sau
Nghe vui nhớ lại ngày xuân ấy
Về giữa làng quê bữa cháo gà
Niềm vui đơn giản mà tha thiết
Mộc mạc mà sao quá đậm đà
Lòng bỗng dâng lên niềm se thắt
Nhớ lại quê mình bị nạn tai
Hàng triệu con gà đem thiêu đốt
Khiến giới chăn nuôi phải thở dài
Dịch gà ngăn cản ngày vui Tết
Thương mẹ Việt Nam quá thiệt thòi
Lũ lụt mất mùa bao tai biến
Những dòng nước mắt chảy không thôi
Thương mẹ cần cù qua năm tháng
Lòng son can đảm biết bao lần
Sau cơn mưa lũ trời xanh đẹp
Cho mẹ niềm vui tuổi vẫn xuân
Huỳnh ngọc Diêu
29-01-2004
Thứ Bảy, 5 tháng 3, 2011
Tâm Tình Bến Tre
TÂM TÌNH BẾN TRE
Dù ở nơi nào xa rất xa
Những ngày giáp Tết cũng chan hòa
Bao nhiêu hình ảnh thân thương ấy
Như máu tìm về trái tim ta
Qua cầu Tân Thạch ngả ba đường
Xuôi vùng Bình Đại biển xanh dương
Cá tôm tài sản bao trù phú
Chim biển đùa vui những cánh buồm
Quẹo mặt đi về đất Hàm Long
Vàng hoe gánh lúa những cánh đồng
Cái Nứa bến đò ghe nối tiếp
Đưa về sông cái nước mênh mông
Thẳng tấp đường vào Thị Xã vui
Biết bao hang quán tiếng reo cười
Những tô hủ tiếu bên đường phố
Gợi nhớ làm sao một khoảng đời
Xe lôi chầm chậm dưới hàng dương
Nhớ bến xe lam ở cạnh đường
Đời ta mấy đợi đưa và tiễn
Nhạc khúc ngày xưa vẫn vấn vương
Chầm chậm đi qua cầu Cái Cối
Nhìn dòng sông chảy nước bình yên
Từng đám lục bình trôi man mác
Bến xuân ngày tết vui đi tìm
Theo chuyến đò nào để tới nhau ?
Thỏa niềm thương nhớ ấy đã lâu
Theo em mấy nẻo đường sông nước
Thăm mẹ giờ đây tóc bạc màu
Xe đạp đi về ngả Bình Nguyên
Viếng thăm Thánh Thất cõi bình yên
Nghe tiếng cầu kinh bao êm ả
Tưởng mình lạc lõng chốn thần tiên
Cầu Nhà Thương nối những xóm trong
Thăm cô nhi viện ở bên đồng
Bạch Vân chuông đổ hồi thương nhớ
Danh lợi phù danh chảy ngược dòng
Đêm Giáng Sinh về vui bên sông
Giáo Đường đèn sáng buổi đêm Đông
Hài nhi nằm ngủ trong máng cỏ
Chuông đổ Noel rộn rã lòng
Xe đò tấp nập Bắc Thanh Tân
Về quê ăn tết những ngày Xuân
Hương Mỹ Mõ Cày qua Thạnh Phú
Quê hương vựa lúa đón ân cần
Trở về Thị Xã thăm An Hội
Đình vẫn uy nghi với tháng ngày
Giao thừa hái lộc Viên Minh Tự
Như là Hạnh Phúc ở tầm tay
Xe ngựa đi về lối Phú Khương
Vàng hoe sắc lúa ở ven đường
Tiếng quết bánh phồng nghe rộn rã
Theo chày giã gạo, nhịp thân thương
Rạch nhỏ An Hòa con nước dâng
Những hàng dừa nước đứng buâng khuâng
Lung linh khẽ động theo làn gió
Như gọi người xa bước lại gần
Xuồng nhỏ mái dầm qua Mỹ An
Khu vườn xơ xác thuốc khai hoang
Giờ đây đã biến vườn cây trái
Những trái cây thơm chin đỏ vàng
Theo nhịp xe đò thăm Phú Hưng
Đường quê cát nóng mấy ngập ngừng
Mía đường dịu ngọt qua năm tháng
Vẫn giữ trong ta vị mặn nồng
Ra chợ lên lầu thăm anh em
Tâm tình thắm thiết tách phê đen
Giữa trưa mát dạ ly trà đá
Đủ thấy tình xưa sao ấm êm
Len lỏi đi về khu chợ rau
Mùi hương cải ngọt cũng xôn xao
Em thơ nằm ngủ trong lòng thúng
Giấc mộng bình yên của thuở nào
Ngả tư Quốc Tế buổi về đêm
Bè bạn anh em lại đến tìm
Tâm tình tri kỷ qua hương rượu
Nhìn về dĩ vãng nhớ thương thêm
Rạp hát rộn ràng máy phóng thanh
Nhắc mình nhớ lại Cây Mùa Xuân
Tiếng hát học trò thơ ngây ấy
Theo mình từng bước lối loanh quanh
Trưa nắng ngồi trên ghế đá nhìn
Bờ Hồ êm ả nước trong xanh
Cổng trường mái cổ bao thương mến
Hoa phượng ngày xưa nở đỏ cành
Bướm nhởn nhơ bay trước cổng trường
Một màu trắng xóa buổi tinh sương
Ngây thơ như thể làn mây trắng
Giờ đã trôi xa vạn nẻo đường
Như KIỀU phiêu bạt kiếp gian truân
Mái tóc giờ đây đã bạc dần
Hồ kia nước vẫn xanh màu mắt
Bên mái trường xưa nhớ cố nhân
Liễu rũ buông mành dáng ngẩn ngơ
Nghe buồn vời vợi buổi vào Thu
Tóc bay theo gió chiều đưa tiễn
Dáng đứng người xưa đã biệt mù
Qua cầu Cá Lóc thăm nhà Vú
Dàn máy may reo quá vội vàng
Làm khuy đơm nút cho xong sớm
Cho người áo mới đón Xuân sang
Lấy chuyến xe đò về thăm quận
Bà con năm tháng vẫn chờ mong
Qua chợ Mỹ lòng mua bánh tráng
Giồng Trôm nổi tiếng bánh phồng ngon
Dưa hấu Ba Tri ruột đỏ tươi
Như long Đồ Chiểu chẳng hề vơi
Nguyệt Nga trinh tiết bao chờ đợi
Vân Tiên trung hiếu dạy răn đời
Con giồng màu mờ đất Bình Tây
Nối tiếp theo nhau những luống cày
Sắc gạo trắng trong vùng An Hiệp
Cho bầy chi sẻ hát vui say
Tàu cá chiều về ghe nối ghe
Xóm chài nôn nức món quà quê
Cua khô hải sản giàu vô tận
Từ biển khơi xa bắt trở về
Tấm lòng dày dạn với phong sương
Biển phải nằm yên để dẫn đường
Ngư ông râu bạc cười trong gió
Biển dữ ra rồi cũng dễ thương
Cháo cá khoai thơm vị ngọt bùi
Càng cua rang muối đỏ màu tươi
Xò huyết thơm lừng bên bếp lửa
Quay quanh xị đế tiếng cười vui
Viết làm sao hết tấm tình quê
Đất mẹ dang tay đón kẻ về
Kỷ niệm một đời như hơi thở
Làm sao ngưng được nỗi đam mê
Đất cũ vẫn còn qua tháng năm
Người xưa kẻ ở kẻ xa xăm
Ngày xưa không rủ sao mà đến
Những tấm lòng quê tựa sóng ngầm
Sóng vỗ lòng ta khi nửa đêm
Nhủ thầm chuộc lại những ngày quên
Đời ta đã trải bao dâu biển
Vẫn thấy thâm sâu những nỗi niềm
Như trẻ đi xa muốn trở về
Khát dòng sữa mẹ mối tình quê
Lần theo kỷ niệm khung trời cũ
Thắm thiết ân tình quê Bến Tre
Huỳnh Ngọc Diêu
Tết con Rắn 2001
Cám Ơn Đã Đọc Thơ
Cám ơn đã đọc thơ
Xin cám ơn người đã đọc thơ
Theo ta trở lại những ngày mơ
Theo ta trở lại ngày thơ ấu
Dầu bụi thời gian chẳng xóa mờ
Xin cám ơn người đã xẻ chia
Những niềm thao thức giữa đêm khuya
Ưu tư gói trọn niềm thương nhớ
Một mảnh tình quê một lối về
Xin cám ơn người đã đọc thơ
Theo ta tìm lại cõi xa mờ
Tóc xanh kỷ niệm ngày xưa ấy
Cho mình sống lại một trời thơ
Xin cám ơn người đã cảm thông
Kiếp sống tha hương một tấc lòng
Tháng năm gánh nặng vì cơm áo
Mà thấy tình quê vẫn mặn nồng
Xin cám ơn người đã lắng nghe
Những dòng thơ viết nỗi đam mê
Quên đi giây phút đời cay nghiệt
Trói buộc ta vào nỗi chán chê
Đời buộc ta vào nợ áo cơm
Cho ta tắt nghẽn mối tâm hồn
Còn đâu xúc cảm trong đời sống
Chỉ có cho ta những nỗi buồn
Thơ tựa qua sông bắt nhịp cầu
Cho mình gặp gỡ cảm thông nhau
Như dòng suối ngọt qua đồng vắng
Tưới đất khô cằn cây lớn mau
Xin cám ơn người đã xót thương
Con tầm nghiệp dĩ đã tơ vương
Con tàu mờ mịt trong đêm vắng
Nhờ chiếc đèn pha để rọi đường
Ngàn dậm rồi ta cũng thấy gần
Thơ mình được đọc giữa người thân
Như ta ở giữa dòng thân ái
Của bạn bè xưa, của cố nhân.
Huỳnh Ngọc Diêu Tháng 3 năm 2001
Xin cám ơn người đã đọc thơ
Theo ta trở lại những ngày mơ
Theo ta trở lại ngày thơ ấu
Dầu bụi thời gian chẳng xóa mờ
Xin cám ơn người đã xẻ chia
Những niềm thao thức giữa đêm khuya
Ưu tư gói trọn niềm thương nhớ
Một mảnh tình quê một lối về
Xin cám ơn người đã đọc thơ
Theo ta tìm lại cõi xa mờ
Tóc xanh kỷ niệm ngày xưa ấy
Cho mình sống lại một trời thơ
Xin cám ơn người đã cảm thông
Kiếp sống tha hương một tấc lòng
Tháng năm gánh nặng vì cơm áo
Mà thấy tình quê vẫn mặn nồng
Xin cám ơn người đã lắng nghe
Những dòng thơ viết nỗi đam mê
Quên đi giây phút đời cay nghiệt
Trói buộc ta vào nỗi chán chê
Đời buộc ta vào nợ áo cơm
Cho ta tắt nghẽn mối tâm hồn
Còn đâu xúc cảm trong đời sống
Chỉ có cho ta những nỗi buồn
Thơ tựa qua sông bắt nhịp cầu
Cho mình gặp gỡ cảm thông nhau
Như dòng suối ngọt qua đồng vắng
Tưới đất khô cằn cây lớn mau
Xin cám ơn người đã xót thương
Con tầm nghiệp dĩ đã tơ vương
Con tàu mờ mịt trong đêm vắng
Nhờ chiếc đèn pha để rọi đường
Ngàn dậm rồi ta cũng thấy gần
Thơ mình được đọc giữa người thân
Như ta ở giữa dòng thân ái
Của bạn bè xưa, của cố nhân.
Huỳnh Ngọc Diêu Tháng 3 năm 2001
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)