Bài Thơ Gởi Chú
Con ở nơi nầy xa thật xa
Mà lòng vẫn nhớ những ngày qua
Thôn xưa trời nắng đường quê nhỏ
Chú cháu cùng đèo một Honda
Tia nắng xuyên ngang đám lá dầu
Đàn cò tung cánh để về đâu
Sóc quê quán vẫn thơm mùi cốm
Mía khúc ngày xưa vẫn ngọt ngào
Mái chùa núp bóng dưới hàng sao
Hoa sen nở rực giữa lòng ao
Vàng tươi sắc áo nhiều ông lục
Khất sĩ trên đường diệt khổ đau
Những xóm làng nào sâu đáy tim
Bãi vàng cồn cát đứng im lìm
Đầu bờ nghe nói nhiều thay đổi
Đồng cá lia thia cũng khó tìm
Chồm hổm mệt nhừ cơn nắng trưa
Xe lam quen thuộc lối mòn xưa
Hàng cây so đũa rung rinh lá
Dâm mát trâm bầu ngọn gió đưa
Sương ướt bờ đê buổi sáng mai
Đường về Mỹ Thập dấu đường cày
Đồn xưa bót cũ nay nương rẫy
Xanh ngát vườn rau những đoạn dài
Bến Đáy đêm dài khuya thật khuya
Tù và báo thức đón ghe về
Ông cười vui thỏa rung râu bạc
Sóng dữ đâu ngăn được lối về
Dây điện đã chuyền tận xóm trong
Đêm đêm hàng quán thật là đông
Có ai nhớ ánh mù u cũ
Vọng cổ xàng xê nỗi nhớ mong?
Mẹ về cùng nội ở Bàng Đa
Như thể ngày xưa một mái nhà
Chú bác tận tình chăm sóc mộ
Thay bầy con cháu kiếm ăn xa
Xin cám ơn đời đã xót thương
Cho con còn lại chút tơ vương
Chút chi sau rốt hồi chung cuộc
Mấy ý thơ về nẻo cố hương.
Huỳnh Ngọc Diêu, France