Chủ Nhật, 17 tháng 4, 2011
Trưa Cầu Bắc-Mưa Cầu Bắc
MƯA CẦU BẮC TRƯA CẦU BẮC
Ta về qua cầu bắc Trưa về qua cầu bắc
Cơn mưa ướt mái đầu Cơn nắng đốt thiêu người
Chiếc dù nhỏ che nhau Gặp nhau mỉm miệng cười
Ngoài trời sông nước lạnh Con tay bồng tay ẫm
Bao nhiêu điều cô quạnh Dòng đời trôi thăm thẳm
Bao nhiêu nỗi cô đơn Lâu lắm mới gặp nhau
Bao cay đắng trong đời Một chút gì xót đau
Tan theo bàn tay ấm Một chút gì lưu luyến
Hoa lục bình tim tím Những tháng ngày thư viện
Trôi dạt giữa dòng sông Hoa mười giờ ngoài sân
Như cuộc tình mênh mông Nắng vàng cứ bâng khuâng
Biết đâu mà trôi đến Bên con đường xanh cỏ
Khi bắc vừa cập bến Một khoảng trời tuổi nhỏ
Ai trở lại xe đò Trang sách giấu bài thơ
Ai về nẻo quanh co Dòng đời tưởng như mơ
Mà vai gầy sinh kế
Cuộc đời là như thế Ngại ngùng ta muốn kể
Yêu nhau đâu là dễ Mà cũng chẳng thành lời
Mà nhớ đến chừng nào Khi hai ngả cách rời
Khi mái tóc bạc màu Lấy ai mà chia sẻ
Cơn mưa còn chưa dứt Cuộc đời nhiều lối rẽ
Mỗi lần qua cầu bắc Như nước mang lục bình
Là nhớ mãi cơn mưa. Gặp nhau mà làm thinh.
Huỳnh Ngọc Diêu, France