JOYEUX NOËL&BONNE ANNÉE 2011
Photobucket
Photobucket
Photobucket

Thứ Tư, 10 tháng 8, 2011

Hè Về Nhớ Quê

Hè về nhớ quê
Hè về trên lá platane
Mà sao như thấy nắng vàng quê xưa
Bên ngoài trời chẳng sa mưa
Mà sao đã thấy cơn mưa trong lòng

Ngày xưa chị có nhớ không ?
Mẹ mình xuôi ngược con giồng Bến Kinh
Tàng cây vú sửa nhà mình
Phủ che bóng mát tâm tình trẻ thơ

Tiếng xe ngựa dưới mù u
Thương cây me lớn bên bờ ao vuông
Những hàng sao đứng song song
Em nghe tiếng guốc hừng đông dọn hàng

Chiều về Bến Đáy thênh thang
Tiếng tù và thổi thuyền mang cá vêụ
Nói làm sao hết đam mê
Bài học của nội nói về nghĩa nhân

Ngậm ngùi nhớ đến người thân
Biết bao kỷ niệm xa dần tầm tay
Mỗi lần trời đất đổi thay
Là lần mình thấy đắng cay trong lòng

Hè về chị có nhớ không ?

Huỳnh Ngọc Diêu 1990

Khu Vườn Bordeaux

Khu vườn Bordeaux
Mấy ngày mình đã cách xa
Mà sao vẫn thấy như là cạnh bên
Tách cà phê sáng thân quen
Chim vui giàn mướp nắng lên ngoài vườn

Liếp rau luống cải quê hương
Giàn bầu buông trái vấn vương rau dền
Nắng xuyên tàu chuối dịu mềm
Rau răm dấp cá chạy viền quanh sân

Chiều chiều xúm xít quây quần
Tiếng cười rộn rã đón mừng ngày vui
Cho nhau hương vị cuọc đời
Cho nhau kỷ niệm của thời xa xưa

Quê người dãi nắng dầm mưa
Vườn xưa tao ngộ đuổi xua nỗi buồn
Nếu thêm hàng xóm tiếng xuồng
Thì ta cứ ngỡ như vườn quê ta

Huỳnh Ngọc Diêu
  8-1985

Xin Nhắn Giùm





Xin Nhắn Giùm


Người có đi về bến bắc xưa                         Lang thang hàng xóm buổi trời trưa
Cho ta gợi nhớ chút trời mưa                          Nắng đốt bên sông mấy rặng dừa
Lục bình trôi dạt theo dòng nước                           Xin đốt giùm ta hình bóng củ
Sông rộng cồn xa mấy rặng dừa                 Cho mình quên chút chuyện ngày xưa

Người có đi về quán nửa đêm                                Đất biển về thăm mộ cụ Đồ
Cho ta nhắn gởi chút niềm riêng                           Xin giùm ta nhé chút hồn thơ
Tro tàn dù nguội theo năm tháng                          Tháng năm lưu lạc đời cơm áo
Đừng để vô tình lửa khơi lên                               Thơ của người xưa có nhạt mờ

Nếu có ngày nào qua bến xe                                 Tình cờ ai hỏi cố nhân đâu?
Uống giùm ta nhé tách cà phê                               Xin dối tình ta đã nhạt màu
Xôn xao hàng quán đêm hừng sáng                           Thơ xưa đã đốt thành tro bụi
Tâm sự chia nhau nghĩa bạn bè                                Bạt ngàn tông tích biết ra sao?

Người có đi qua mấy cánh đồng                       Ta nhắn làm sao được với người
Hái giùm ta mấy đóa hoa vông                            Mười năm là nỗi nhớ không nguôi
Môi ai còn đỏ thời con gái                                    Nói chi cũng chỉ là ngang trái
Hay đã phôi phai nhạt má hồng                            Xin để dòng đời lặng lẽ trôi.


Huỳnh Ngọc Diêu, Hè 1995

Chân Dung Người Xưa

Chân Dung Người Xưa

Tặng họa sĩ Tam Anh (Tam Nhiều)


Từ tranh sơn dầu khổ 57x75 của họa sĩ Tam Anh: tác phẩm CHẢI TÓC


Quán vắng một chiều mưa nghỉ chân
Nghe lòng sao xuyến mối buâng khuâng
Rượu nồng ấm lại đời phiêu bạt
Lời nhạc ru êm những nỗi lòng

Trên vách tường treo một bức tranh
Thời gian màu khói đã xây thành
Nhìn qua sao thấy như quen lắm
Nhắc lại cho ta một tấm tình

Phong cảnh xanh xanh một rặng dừa
Mấy tà áo trắng gió đong đưa
Chiếc xuồng lướt nhẹ trên sông rạch
Gợi nhớ trong lòng chuyện cũ xưa

Chử ký quen quen của chính mình
Gợi về kỹ niệm khoãng trời xanh
Người xưa làm mẫu trong tranh ấy
Ánh mắt vẫn còn nét đẹp xinh

Mái tóc buông dài trên mé vai
Nét vô tư ấy chẳng hề phai
Trãi qua trên bước đời phiêu bạt
Tranh vẫn là tranh của mắt nai

Giây phút ngày xưa bỗng hiện về
Khoảng trời thơ mộng nở đầy hoa
Màu sơn như máu trong tim chảy
Trên chiếc cọ mềm nỗi thiết tha

Ta gởi hồn ta trong nét vẽ
Trong hình trong mắt cố nhân xưa
Tinh anh vẫn giữ trong màu mắt
Dù cuốn theo đời mấy nắng mưa

Tháng ngày đã ký trong trang giấy
Con số ba mươi của khoảng đời
Tình xưa người mẫu còn son sắt
Hay tháng năm qua đã đổi dời

Ðã chót mang thân làm họa sĩ
Cho đời những nét vẽ thiên thu
Thời gian làm đổ trong màu tóc
Mà tấm tình xưa vẫn chẳng nhòa

Ta sống cho ta từng bức vẽ
Gởi hồn trong màu sắc thâm sâu
Nét dao trên lụa gằn sâu vết
Kỹ niệm ngàn năm vẫn bước đầu

Ta vẽ tuổi người trong tuổi thơ
Một trời hoa mộng một vùng mơ
Người xưa đã cách bao năm tháng
Giây phút tương phùng dạ ngẩn ngơ

Hỏi thăm cô bé bên quầy quán
Vóc dáng như người mẫu của tranh
Vẫn mái tóc dài buông vai phủ
Vẫn nụ cười tươi tỏa ý tình

Giải thích dịu dàng bé nói qua
Người tranh giờ đã cách bao xa
"Ngoại về với cậu qua bên ấy
Vui thú đoàn viên lúc tuổi già"

Ðơn giản mà sao mấy ngậm ngùi
Cuộc đời như thể áng mây trời
Nét xuân còn giữ trong tranh ấy
Giờ đã tan theo với tuổi đời

Chén rượu tương phùng bên cố nhân
Chỉ là dư ảnh của ngày xuân
Sao nghe trong rượu pha mùi đắng
Người ở phương nào có nhớ cùng ?


Huỳnh Ngọc Diêu  05-2001

Về Giữa Bạn Bè

Về Giữa Bạn Bè
Ðêm nằm mơ ta về thăm phố thị                   Quên lối xưa về vui chân khắp nẻo
Bè bạn anh em tứ tán quay về               Hàng dương xanh êm lặng khóc tình ca
Nghe rất thèm một tách nhỏ cà phê             Chuyến xe nào đưa tình nghĩa đi xa
Bên góc phố dưới tàn cây trứng cá            Ðể nối lại những vùng ta thương nhớ

Chợ sớm hừng đông mẹ già vội vã            Quê biển cụ Ðồ trung trinh muôn thuở
Kẽo kẹt gánh hàng thơm cải thơm rau        Ðất đạo ngọt ngào hương vị lôm chôm
Chuyến đò đầy buổi sáng xôn xao            Chuông giáo đường êm ả buổi hoàng hôn
Rẽ sóng nước xô lục bình trôi dạt                     Nhắc ai đó bước đời luôn ngắn ngủi

Lúa chín đầy đồng hương thơm ngào ngạt                       Dù biết cuộc đời luôn đi tới
Dừa đứng từng hàng tàu lá vẫy tay                 Mà tim mình vẫn quay lại sau lưng
Bạn bè ta trong quán nhỏ lai rai                  Ðập mãi hoài điệp khúc của mùa xuân
Dĩa sò huyết bên đế nồng hương mới                       Mà cứ để giấc mơ làm trăn trở

Ngôi trường ấy bao vật dời sao đổi               Khi bừng tỉnh chợt nghe lòng bỡ ngỡ
Vẫn còn nguyên bên hồ nước xanh rì            Ðất lạ quê người cuộc sống bủa vây
Biết cánh chuồn nhân ngãi dễ bay đi                 Trong đêm dài lòng dạ ngất ngây
Tên Chung Thủy trách thầm ai bạc bẽo         Rồi cứ đếm cứ thương từng khuôn mặt


Huỳnh Ngọc Diêu- 6/1997

Thứ Tư, 27 tháng 7, 2011

Ngộ Cố Nhân

                    user posted image
      Từ tranh sơn dầu khổ 55x72 của họa sĩ Tam Anh: tác phẩm HOA QUỲNH ANH


                                          Ngộ Cố Nhân

    Lâu quá vui mừng ngộ "cố nhân"                          Chai rượu hàn huyên vẫn cứ đầy
          Thao thao bất tuyệt chuyện ngày xuân                Trên bàn bao thuốc vẫn còn đây
              Chuyện xưa có chuyện như quên mất                  Hóa ra hai đứa đều kiêng cữ
                    Nhắc lại rồi ta cũng nhớ lần                                    Sức khoẻ mong sao được đủ đầy

    Trao nhau tin tức bạn bè ta                                    Ðiệu hát xàng xê thật trữ tình
          Ðứa ở nơi nào đứa rất xa                                        Làm sao thương quá khoảng trời xanh
              Biết anh giờ đã lên ông ngoại                                  Ru con giờ lại ru cho cháu
                    Hoa hậu trường xưa đã hóa bà                              Mà ngỡ như ru giấc ngủ mình

    Ta ngồi kể lại chuyện ngày hoa                            Nắm níu rồi ra cũng phải xong
          Ðơn giản mà sao rất đậm đà                                Kẻ về giữ cháu kẻo con trông
              Những chuyện đã qua nhiều thế hệ                        Kẻ lo thủ tục ngày hưu trí
                    Mà mình cứ nghĩ mới hôm qua                              Tay xiết tay nhau, chút mủi lòng


                                      Huỳnh Ngọc Diêu, France

Xin Thong Thả

Xin Thong Thả

                             

          Hỏi bạn bè mái tóc bạc nhiều chưa
              Xin chầm chậm chờ ngày ta gặp lại
                    Ta sẽ cười vui như một thời trẻ dại
                        Chút hồn nhiên như thuở mới vào đời
                              Nhắc nhở nhau những năm tháng tuyệt vời
                                  Dẫu cuộc sống vẫn còn như mới lạ
                                        Bên tách cà phê đen hay ly trà đá
                                            Kỷ niệm theo về càng lúc càng đông
                                                  Con nước đầy tiếng bìm bịp trên sông
                                                      Như đưa tiễn đám lục bình trôi dạt
                                                            Lũ chúng mình như hoa bèo phiêu bạt
          Vẫn mơ về con bến nước ngày xưa
              Dẫu cuộc đời sớm nắng với chiều mưa
                    Những kỷ niệm như vẫn còn nguyên mới
                        Chiếc xuồng nhỏ khi những ngày xuân tới
                              Ôm ấp đầy những gánh lúa vàng hoe
                                  Vui pháo xuân bằng khí đá ống tre
                                        Ðêm canh thức ngồi canh nồi bánh tét
                                            Chị xên mứt và anh ngồi nghe hát
                                                  "Út Trà Ôn" từ máy hát cổ xưa
                                                      Hỏi bạn bè mái tóc bạc nhiều chưa?
                                                            Xin thong thả chờ ta ngày gặp lại

                                       
                                    Huỳnh Ngọc Diêu, France

Con Ở Nơi Nầy

Con Ở Nơi Nầy

Con ở nơi nầy chẳng thiếu thứ chi                Mùa đông ở nơi nầy cảnh vật héo hon
Chỉ có thiếu ánh mắt nhìn của mẹ                Mà con thấy trong tim mình ấm áp
Mắt dịu hiền dõi theo từ tấm bé                    Dòng chử mẹ hiền hiện ra trước mắt
Dắt dìu con theo mỗi mỗi bước đi                "Gắng học ở người để tiến thêm xa"

Con ở nơi nầy chẳng thiếu món chi              Con ở nơi nầy phương tiện của người ta
Thức ăn hàng ngày cao lương mỹ vị            Xa lộ thênh thang đêm ngày tấp nập
Sao vẫn nhớ cơm nhà mình bình dị              Sao vẫn nhớ con đường vào thôn ấp
Tộ kho khô canh rau nhút đậm đà                Kẻo kẹt vai gầy mẹ gánh chợ xa

Con ở nơi nầy tiếng lạ của người ta              Con ở nơi nầy rộn rã giấc mơ
Mà như có tiếng mẹ hiền thoang thoảng    Ðêm nằm ngủ thấy về bên gối mẹ
Thuở ấy học thì bù đầu con toán                  Bè bạn bà con sum vầy vui vẻ
"Ðêm khuya rồi ngủ một chút đi con"          Chén rượu đong đầy dìu dặt lời thơ

                                      Huỳnh Ngọc Diêu, France            user posted image
        Từ tranh màu nước khổ 40x55 của họa sĩ Tam Anh: tác phẩm BÁN HÀNG RONG

Nước Rong Ngày Tết

Nước Rong Ngày Tết

 Tôi ở nơi nầy chẳng có dòng sông                    Hàng cau gầy qua mấy độ nắng mưa
Nên thèm khát muốn nhìn con nước lớn        Vẫy tay đón từ xa miền quê ngoại
Nhìn đám lục bình lá xanh mơn mởn              Con đường nhỏ rong chơi thời trẻ dại
Mang màu hoa tím trắng ngược xuôi dòng      Vẫn còn đây cây cầu khỉ gập ghềnh
Nhìn bến đò ngày Tết thật là đông                  Hàng mít ngày xưa như thể đứng nhìn
Ghe dưa hấu chở lên từ xóm rẫy                    Vẻ trách móc ai quên vườn thơ ấu
Những trái dưa tròn da trơn bóng bẩy            Tôi trở lại bên dòng sông yêu dấu
Ruột đỏ tươi như tình cảm đậm đà                Nghe bìm bịp kêu con nước lớn ngày nào
Muốn đi vào khu chợ Tết đầy hoa                  Ðám lục bình trôi dạt ở phương nao
Cánh Thược Dược rung rinh bên chòm Cúc    Theo Gió Tết-nước rong-về bến củ
Cành Mai nở vàng tươi mừng hạnh phúc        Nhớ rất nhiều mà sao như chưa đủ
Vạn Thọ, Mồng Gà, hoa Huệ lừng thơm          Vì nơi nầy chẳng có một dòng sông
Gió chiều về thoang thoảng một mùi rơm      Ðể chiều nay ba mươi Tết nước rong
Con Cút lủi mất tiêu bên bờ rạ                        Nỗi thèm khát muốn nhìn con nước lớn.
Ai quết bánh phòng xóm trong nghe rộn rã
Xuồng chở mình về lại xóm nhà xưa
                    Huỳnh Ngọc Diêu, France
                      user posted image

Giải Phương Trình

Giải Phương Trình
ax² +bx+c= 0
/\  = b² -4ac

Nếu a là mộng là mơ
Thì b là nỗi mong chờ ngày xanh
X kia đáp số chưa thành
Như delta đó loanh quanh cuộc đời
Mấy mươi năm một cuộc chơi
Ngẫm ra thì thấy nụ cười còn đâu
Tóc xanh giờ đã bạc màu
Phương trình toán học ngày nào còn đây
Tri âm cố cựu chút nầy
Là phương trời cũ là ngày quê xưa
Nẽo đời hết nắng rồi mưa
Hết mưa rồi nắng mà chưa giải dùm
X,a,b,x tùm lum...


Huỳnh Ngọc Diêu, France 

Thứ Hai, 23 tháng 5, 2011

Gặp Lại Nhau




Gặp Lại Nhau

    Mười mấy năm trời mới gặp nhau                        Quán nhỏ thân thương ở cạnh trường
          Thời gian như nước chảy qua cầu                        Ly chè đậu đỏ đượm tình thương
              Cùng nhau vui thỏa niềm tâm sự                        Hàn huyên quên hết bao công thức
                    Phượng đỏ trường xưa lại thắm màu                    Mà nhớ bài thơ mộng rất thường

    Dăm đứa ngồi chơi dưới bóng dừa                        Nhớ thành phố cũ những đêm mưa
          Khu vườn cây trái gió đong đưa                            Gió hát ru êm mấy rặng dừa
           Tàng cây vú sữa vui nhân chứng                          Gió lạnh nhưng lòng không thấy lạnh
                    Ghế đá vô tư chẳng thẹn thùa                              Nhờ bàn tay ấm của ai đưa

    Một bầy bướm trắng buổi hừng đông                    Kỷ niệm lan man tựa sóng trào
          Đậu trước sân trường đông thật đông                  Nhớ làm sao hết nhớ làm sao
              Áo trắng tinh anh mang phù hiệu                        Cố nhân tứ tán trăm ngàn nẻo
                    Vô tư như thể một dòng sông                              Có nhớ ngày nào một nẻo xưa

    Ngôi trường là nỗi nhớ không quên                      Gặp lại khi đời đã chớm thu
          Từng khuôn mặt ấy thật là quen                          Mà mùa xuân ấy vẫn còn như
              Cơn gió làm ai bay nón lá                                    Trong ta mãi mãi màu tươi thắm
                    Nhờ ai ai đó lượm dùm lên                                    Tao ngộ bây giờ dệt ý thơ.

                                    Huỳnh Ngọc Diêu, France

Gió Rụng Sầu Riêng

Gió Rụng Sầu Riêng
                                                                           
Nước rong bìm bịp kêu chiều
                                                                   Ca dao ai hát gợi nhiều nhớ thương
                                                            "Chuột kêu rúc rích trong rương
                                                     Anh đi cho khéo đụng giường mẹ hay
                                              Mẹ hay mẹ hỏi đi đâu
                                       Con đi rót nước lấy trầu mẹ ăn"
                                Hẹn hò một buổi đầy trăng
                         Mẹ nghe tiếng động ngoài sân giật mình
                  Con ơi có kẻ trộm rình
           Kẻ gian như đã đứng nhìn ngoài hiên
    Em nghe vội trấn an liền
           Dạ thưa gió rụng sầu riêng vườn mình
                  Sầu riêng riêng vẫn đẹp xinh
                         Bao nhiêu trái rụng là mình gặp nhau
                                Đêm về nhìn ánh trăng sao
                                       Sầu riêng rụng trúng đứa nào bội vong
                                              Đo sông đâu dễ đo lòng
                                                     Người đi một buổi nắng hồng thênh thang
                                                            Về nơi đô hội giàu sang
                                                                   Bỏ sầu riêng lại, đôi đàng cách xa
                                                                          Dẫu lời thề có phôi pha
                                                                                 Xin sầu riêng rụng rụng xa...xa người.
                                                                                                                                                                                     Huỳnh Ngọc Diêu, France

Chủ Nhật, 22 tháng 5, 2011

Chiên Vàng Kỷ Niệm

Chiên vàng kỷ niệm

Ở giữa dòng đời nơi xứ lạ
Tình cờ trong cuộc sống bon chen
Vài câu thăm hỏi trong siêu thị
Mới nhận ra rằng ta rất quen

Mái tóc ngày xưa chảy mướt dài
Giờ đây cắt ngắn gọn gàng thay
Sợ cho mùi khói xông lên tóc
Dầu mỡ là niềm vui đắng cay

Dịu dàng tươi thắm một cành hoa
Nâng niu đài các tuổi ngọc ngà
Còn đâu ngày tháng vô tư ấy
Bên sự cưng chìu của mẹ cha

Ước mơ gói trọn theo ngày tháng
Chiên vàng từng một chiếc nem ngon
Nấu xào thân phận đời xa xứ
Tuổi trẻ rồi ra cũng chín dòn

Gấp rút trao nhau lời thăm hỏi
Vội vàng như một cuộc tản cư
Thời gian dành trọn cho cơm áo
Tâm trí rồi ra cũng mệt nhừ

Có nhớ ngày xưa buổi cuối tuần
Áo dài tha thiết dáng bâng khuâng
Cười vui trên phố bao bè bạn
Vô tư trong trắng buổi vào Xuân

Vội vã tạ từ nhau mấy câu
Bận lòng chi nữa phút xa nhau
Đêm về đốt lửa lo sinh kế
Chiên thật dòn tan một mối sầu


Huỳnh Ngọc Diêu

Ngày vào Xuân năm 2001

Thứ Bảy, 23 tháng 4, 2011

Một Vòng Kỷ Niệm

Một Vòng Kỷ Niệm

Bỏ lại sau lưng cuộc sống hàng ngày
Những vất vả ưu tư phiền muộn
Tháng ngày qua tựa thể chim bay
Mái tóc tuổi năm mươi tiêu muối

Bỏ lại sau lưng chật vật cuộc đời
Vầng trán ưu tư nặng nề cơm áo
Bổn phận đa đoan chở bao phiền não
Mà tháng năm đè nặng kiếp phong trần

Mặc áo thư sinh, mang màu son trẻ
Về giấu yêu thương với nụ cười
CHUNG THỦY vẫn còn bên kỷ niệm
Mặt hồ xưa năm tháng thắm màu tươi

CÙ LAO DÊ hàng bàn tươi sắc lá
Nhớ cầu khỉ xưa , con nước lững lờ
Tiếng mái dầm khua đêm trăng sáng
Là những niềm vui còn thơ

NGÃ BA THÁP hàng dương biếc
Tiếng rì rào trong gió tựa cơn mưa
Ta ngồi lại bên bàn cà phê nhỏ
Hội ngộ bạn bè nhắc chuyện đời xưa

Ôm chiếc HonDa viếng CÙ LAO BẢO
Theo ghe xuống thăm CÙ LAO MINH
Cát biển BA TRI ấm bàn chân nhỏ
Bùn non HƯƠNG MỸ biết bao tình

Bỏ lại sau lưng đời nghiệt ngã
Về lại ngày xưa tuy có muộn màng
Mái trường phủ rong rêu dày đặc
Mà niềm vui vẫn cứ thênh thang

Tàn cuộc vui ta trở lại ngày thường
Lại bổn phận, âu lo, vất vả
Đêm tỉnh giấc giữa cơn mộng mị
Vẫn Còn nghe tiếng bạn đùa vui

Huỳnh Ngọc Diêu
11/2003

Mảnh Đất Cù Lao

Mảnh Đất Cù Lao

Mơ về thăm lại xóm cù lao
Tìm lại ngày xanh của thuở nào
Qua cây cầu khỉ bao thân thuộc
Nắng chiều lưu luyến mấy hàng cau

Thăm lại con đường mưa lầy lội
Gót chân son đỏ vướng bùn non
Bím tóc buông lơi bên bờ ngục
Áo trắng bà ba chẳng tủi hờn

Thăm lại hàng bần hoa tím trắng
Đêm về đom đóm sáng ven sông
Ghe cat (hát) cải lương câu vọng cổ
Tiếng đàn nhịp trống, nước mênh mông

Khuya đón đò đêm về phố chợ
Đuốc lá dừa soi dẫn lối đi
Mấy hàng dừa nước còn say ngủ
Vương vấn lòng ta buổi phân ly

Nước lớn đang lên ngập mé vườn
Nghe lòng tràn ngập mối yêu thương
Ầu ơ tiếng hát bên bờ vọng
Kẽo kẹt lòng ta nỗi vấn vương

Tha thiết về thăm vui sống lại
Một vùng kỷ niệm quá thân yêu
Tóc xanh dù nhóm màu tiêu muối
Vẫn thấy lòng ta ấm lại nhiều

Huynh Ngoc Diêu

Bông Bần Màu Tím



Bông Bần Màu Tím

Sương sớm còn vương mấy ngọn bần
Chờ tia nắng mới đến vui chung
Xuồng ai theo nước trôi thờ thẫn
Chở nặng tình ta với nước sông

Tiếng mái dầm ai khe khẽ reo
Nghe lòng như thể muốn về theo
Màu hoa bần tím trong thương nhớ
Đơn giản loài hoa một kiếp nghèo

Đêm về đom đóm vui đèn hội
Soi sáng bờ sông buổi hẹn hò
Lá reo nhè nhẹ như mời gọi
Cho lòng rung động mấy vần thơ

Những chiều mưa lạnh sông êm chảy
Những lá bần khô tựa chiếc ghe
Về đâu bỏ bến sông thân thuộc
Buồn khổ lòng ai nỗi đợi chờ

Đêm nay trăng sáng bên sàn nước
Chim lẻ buồn kêu đến não nùng
Như tưởng ai về sau xa cách
Để mình chia xẻ nỗi vui chung

Chiều nay bỗng thấy tương tư nhẹ
Thơ thẩn theo mây để gởi lòng
Nhớ phương trời ấy xa vời vợi
Hoa bần màu tím có buồn không?

Huỳnh Ngọc Diêu
11-2006

Gói Xôi Lá Cẩm

GÓI XÔI LÁ CẨM

Buổi sáng hừng đông dưới gốc cầu
 Bên dòng sông lạnh nước trôi mau
  Dưới ánh đèn con buồn leo lét
   Là gánh xôi quen tự thuở nào

Thoăn thoắt bàn tay trên lá xanh
 Gói xôi nằm gọn vẻ yên lành
  Dáng gầy mỏi mệt trong sương lạnh
   Vội vã qua đi khách bộ hành

Ta nhận xôi nghe rộn rã lòng
 Nhìn dòng sông rộng cảnh mênh mông
  Tháng năm thị xã bao thay đổi
   Tóc nhuộm phong sương phận má hồng

Bỏ lớp em về bên gánh xôi
 Đôi vai gánh nặng với dòng đời
  Nuôi đàn con dại theo năm tháng
   Lá cẩm vò xôi tím cuộc đời

Gói xôi lá cẩm đượm tình quê
 Kỷ niệm ngày xưa chợt rủ về
  Nghèn nghẹn bên lòng bao chua xót
   Phận bạc vào thu quá não nề


    Huỳnh Ngọc Diêu 
     Những ngày Tết Đinh Hợi

Như Gần Cạnh Bên

Chủ Nhật, 17 tháng 4, 2011

Trưa Cầu Bắc-Mưa Cầu Bắc


        MƯA CẦU BẮC                                                  TRƯA CẦU BẮC
      

        Ta về qua cầu bắc                                              Trưa về qua cầu bắc
      Cơn mưa ướt mái đầu                                    Cơn nắng đốt thiêu người
        Chiếc dù nhỏ che nhau                                    Gặp nhau mỉm miệng cười
      Ngoài trời sông nước lạnh                              Con tay bồng tay ẫm
        Bao nhiêu điều cô quạnh                                  Dòng đời trôi thăm thẳm
      Bao nhiêu nỗi cô đơn                                      Lâu lắm mới gặp nhau
        Bao cay đắng trong đời                                    Một chút gì xót đau
      Tan theo bàn tay ấm                                      Một chút gì lưu luyến
        Hoa lục bình tim tím                                          Những tháng ngày thư viện
      Trôi dạt giữa dòng sông                                  Hoa mười giờ ngoài sân
        Như cuộc tình mênh mông                              Nắng vàng cứ bâng khuâng
      Biết đâu mà trôi đến                                      Bên con đường xanh cỏ
        Khi bắc vừa cập bến                                        Một khoảng trời tuổi nhỏ
      Ai trở lại xe đò                                                Trang sách giấu bài thơ
        Ai về nẻo quanh co                                          Dòng đời tưởng như mơ
                                                                              Mà vai gầy sinh kế
      Cuộc đời là như thế                                            Ngại ngùng ta muốn kể
        Yêu nhau đâu là dễ                                      Mà cũng chẳng thành lời
      Mà nhớ đến chừng nào                                        Khi hai ngả cách rời
        Khi mái tóc bạc màu                                      Lấy ai mà chia sẻ
      Cơn mưa còn chưa dứt                                        Cuộc đời nhiều lối rẽ
        Mỗi lần qua cầu bắc                                      Như nước mang lục bình
      Là nhớ mãi cơn mưa.                                          Gặp nhau mà làm thinh.
                                                                                   

                                      Huỳnh Ngọc Diêu, France

Chòi Nhãn Vườn Em

Chòi Nhãn Vườn Em

    
Vườn nhà nhãn mới chín cây
          Nhờ anh giữ tạm đợi ngày thu mua
               Đêm nằm trên võng đong đưa
                    Trăng rơi trên mấy tào dừa rung rinh
                          Nhớ em đôi mắt hữu tình
                               Tròn như hột nhãn nên mình thương nhau
                                     Chòi đêm ngập ánh trăng sao
                                          Ngăn ngừa kẻ trộm lẻn vào vườn em
                                               Ngăn loài chim dữ ăn đêm
                                                    Chăm từng gốc nhãn cho em vừa lòng

     Chúng mình cách một dòng sông
          Cùng đi chung một cánh đồng trẻ thơ
               Đêm nằm chòi nhãn mà mơ
                    Mơ sao duyên nợ xe tơ chỉ vàng
                         Cuộc đời mình rộng thênh thang
                              Như dòng sông chảy bình an dịu hiền
                                   Đến ngày thu hoạch vườn em
                                        Tiền mẹ trả hậu lại thêm thiệp hồng
                                             Báo tin em sắp lấy chồng
                                                  Giã từ vườn nhãn qua sông nhà người


     Lòng sao bỗng thấy bồi hồi
          Bao đêm giữ trộm để rồi mất em
               Mỗi lần ăn nhãn buồn thêm
                    Thâm sâu kỹ niệm những đêm canh vườn
                         Mười năm mang kiếp tha hương
                              Áo cơm trôi dạt đoạn trường tháng năm
                                   Quê người mang mối tình câm
                                        Trở về vườn nhãn âm thầm một đêm
                                             Nhãn thơm hương tỏa êm đềm
                                                  Ngồi bên chòi nhãn mà thêm đau buồn
                                      
                                       Nước rong dâng ngập mé vườn
                                     Ca dao ai hát điệu buồn lung linh
                                       "Ngồi bên chậu cúc mà rình
                                   Ai rinh chậu cúc mà mình không hay".


                                     Huỳnh Ngọc Diêu, France

Cây Cầu Khỉ

Cây Cầu Khỉ                                                       Từ anh xa xóm xa nhà
Hai nhà cách một rạch sâu                                     Nhớ con cầu khỉ tuy xa mà gần
Muốn qua thì phải bắc cầu khỉ qua                               Dặm dài phiêu bạt gót chân
Ngày xưa tan học về nhà                                 Qua bao cầu bắc tối tân vững vàng
Đi qua cầu khỉ hai ta cùng dìu                                   Mà sao vẫn thấy bàng hoàng
Chênh vênh vành nón yêu kiều                      Mỗi lần nhớ đến xóm làng ngày xưa
Áo dài tha thướt gió chiều tung bay                       Tháng ngày thắm thoát thoi đưa
Bàn tay nắm chặt bàn tay                                    Trở về chốn cũ cầu xưa đâu còn
Tuổi xanh thơ ấu như say mộng vàng                        Mưa chiều đường hết trợt trơn
Nhường em tay vịn giăng ngang                           Mà lòng thì thấy cô đơn miệt mài
Trợt chân anh té bên hàng ô rô                                     Mong tìm một dáng hình ai
Gai đâm rát mặt thấy mồ                                      Qua cây cầu khỉ tóc ai yêu kiều
Mà sao vẫn thấy cơ hồ niềm vui                                 Tiếng ai ru võng trong chiều
Ngồi nhìn con nước trôi xuôi                              Ca dao gợi nhớ rất nhiều trong tim
Tiếng reo dừa nước như lời ru êm                                      "Mẹ ơi con vịt chết chìm
Mưa chiều cầu trợt trơn thêm                 Thò tay bắt nó cá lìm kìm nó cắn tay con".
Mặt sông ướt đẫm nỗi niềm thiết tha
                              Huỳnh Ngọc Diêu, France

Bài Thơ Gởi Chú

Bài Thơ Gởi Chú
                                                                       Con ở nơi nầy xa thật xa
                                                                   Mà lòng vẫn nhớ những ngày qua
                                                              Thôn xưa trời nắng đường quê nhỏ
                                                         Chú cháu cùng đèo một Honda

                                                    Tia nắng xuyên ngang đám lá dầu
                                               Đàn cò tung cánh để về đâu
                                          Sóc quê quán vẫn thơm mùi cốm
                                     Mía khúc ngày xưa vẫn ngọt ngào

                                Mái chùa núp bóng dưới hàng sao
                           Hoa sen nở rực giữa lòng ao
                      Vàng tươi sắc áo nhiều ông lục
                 Khất sĩ trên đường diệt khổ đau

                                                                        Những xóm làng nào sâu đáy tim
                                                                   Bãi vàng cồn cát đứng im lìm
                                                              Đầu bờ nghe nói nhiều thay đổi
                                                         Đồng cá lia thia cũng khó tìm

                                                    Chồm hổm mệt nhừ cơn nắng trưa
                                               Xe lam quen thuộc lối mòn xưa
                                          Hàng cây so đũa rung rinh lá
                                     Dâm mát trâm bầu ngọn gió đưa

                                Sương ướt bờ đê buổi sáng mai
                           Đường về Mỹ Thập dấu đường cày
                      Đồn xưa bót cũ nay nương rẫy
                 Xanh ngát vườn rau những đoạn dài

                                                                        Bến Đáy đêm dài khuya thật khuya
                                                                   Tù và báo thức đón ghe về
                                                              Ông cười vui thỏa rung râu bạc
                                                         Sóng dữ đâu ngăn được lối về

                                                    Dây điện đã chuyền tận xóm trong
                                               Đêm đêm hàng quán thật là đông
                                          Có ai nhớ ánh mù u cũ
                                     Vọng cổ xàng xê nỗi nhớ mong?

                                Mẹ về cùng nội ở Bàng Đa
                           Như thể ngày xưa một mái nhà
                      Chú bác tận tình chăm sóc mộ
                 Thay bầy con cháu kiếm ăn xa

                 Xin cám ơn đời đã xót thương
                 Cho con còn lại chút tơ vương
                 Chút chi sau rốt hồi chung cuộc
                 Mấy ý thơ về nẻo cố hương.

                 
                  Huỳnh Ngọc Diêu, France

Chủ Nhật, 6 tháng 3, 2011

Nước Rong Ngày TẾT

Nước Rong Ngày TẾT

Tôi ở nơi nầy chẳng có dòng sông                    Hàng cau gầy qua mấy độ nắng mưa
Nên thèm khát muốn nhìn con nước lớn        Vẫy tay đón từ xa miền quê ngoại
Nhìn đám lục bình lá xanh mơn mởn              Con đường nhỏ rong chơi thời trẻ dại
Mang màu hoa tím trắng ngược xuôi dòng      Vẫn còn đây cây cầu khỉ gập ghềnh
Nhìn bến đò ngày Tết thật là đông                  Hàng mít ngày xưa như thể đứng nhìn
Ghe dưa hấu chở lên từ xóm rẫy                    Vẻ trách móc ai quên vườn thơ ấu
Những trái dưa tròn da trơn bóng bẩy            Tôi trở lại bên dòng sông yêu dấu
Ruột đỏ tươi như tình cảm đậm đà                Nghe bìm bịp kêu con nước lớn ngày nào
Muốn đi vào khu chợ Tết đầy hoa                  Ðám lục bình trôi dạt ở phương nao
Cánh Thược Dược rung rinh bên chòm Cúc    Theo Gió Tết-nước rong-về bến cũ
Cành Mai nở vàng tươi mừng hạnh phúc        Nhớ rất nhiều mà sao như chưa đủ
Vạn Thọ, Mồng Gà, hoa Huệ lừng thơm          Vì nơi nầy chẳng có một dòng sông
Gió chiều về thoang thoảng một mùi rơm      Ðể chiều nay ba mươi Tết nước rong
Con Cút lủi mất tiêu bên bờ rạ                        Nỗi thèm khát muốn nhìn con nước lớn.
Ai quết bánh phòng xóm trong nghe rộn rã
Xuồng chở mình về lại xóm nhà xưa                     Huỳnh Ngọc Diêu, France


                   

Ta Sẽ Về Chung

Ta sẽ về chung

Nếu Tết nầy ta được về chung
Thăm lại quê xưa dòng sông cũ
Xuồng đuôi tôm theo dòng sông Cửu
Xuôi dòng sông chở nặng tình quê

Đã bao năm ta đã chưa về !
Khung cảnh đổi thay người xa lạ
Anh em mỗi nơi, người mỗi ngả
Bến xưa về họp buổi đầu xuân

Ta nhìn chung ánh lửa bập bùng
Nồi bánh tét đêm vui canh thức
Trên ván gỏ mẹ ngồi sên mứt
Tóc bạc màu thương nhớ đàn con

Qua bến sông trở lại lối mòn
Bằng chiếc xe lôi nhiều kỷ niệm
Thời gian qua còn như mầu nhiệm
Tuổi thơm nồng ngày tháng thần tiên

Muôn sắc màu chợ Tết về đêm
Dưa hấu ngọt quê xa cát bủn
Bữa cơm tất niên nhiều ấm cúng
Sưởi lòng nhau năm tháng viễn trình

Thăm mái trường xưa vẫn đẹp xinh
Thấy hình ảnh ta nhiều thơ mộng
Vẫn thấy hồn ta như trải rộng
Dầu tóc xanh xưa đã bạc màu

Nhưng Tết nầy ta chẳng cùng nhau
Mỗi đứa mỗi phương đời phiêu bạt
Ở giữa xứ người lòng hiu hắt
Đêm giao thừa ta vẫn mình ta

Huỳnh Ngọc Diêu
1-2005

Tô Hủ Tiếu Chay Ngày TẾT

Tô hủ tiếu chay ngày Tết

Bỏ lại sau lưng những nỗi nhọc nhằn
Những vướng bận ngày thường cơm áo
Quây quần nhau phút giây quí báu
Chuyện ngày xưa thời tuổi trẻ thơm nồng

Gặp nhau rồi vui thật quá mênh mông
Tô hủ tiếu chay gợi nhiều kỷ niệm
Thanh thản bình an tháng năm huyền diệu
Tóc xanh xưa giờ điểm trắng sương rồi

Những nụ cười vẫn nở ở trên môi
Tri kỷ tình thâm sao mà êm ấm
Cuộc sống ngày xưa có nhiều say đắm
Mà âu lo phút chốc đẩy rời xa

Gót chân mềm từ độ ấy bôn ba
Đã chai đá trong phong trần viễn xứ
Tháng năm xưa chỉ là vô tư lự
Đời đã mang đi như phận lục bình

Biết làm sao trở lại khoảng trời xanh
Từ đó mất theo dòng đời phiêu bạt
Gặp lại nhau sau khoảng đời lưu lạc
Hủ tiếu chay hương vị buổi xuân về

Huỳnh Ngọc Diêu
Những ngày gần Tết 2006

Nồi Cháo Gà Mồng Ba TẾT

Nồi cháo gà mồng ba Tết

Nhìn lên tờ lịch biết mùng ba
Chợt nhớ quê xưa tục cháo gà
Cẳng gà đoán được điều may rủi
Móng gà đều đặn sẽ vinh hoa

Tục lệ có nhiều cái cũng vui
Đầu năm xông đất phải xem người
Chọn lựa tài năng cùng đạo đức
Suốt năm sẽ được những nụ cười

Xuất hành năm mới hướng nào đây?
Nam Bắc hay là Đông với Tây
Để cho năm mới nhiếu may mắn
Sức khoẻ, niềm vui được đủ đầy

Một trái dừa xanh, trái mãng cầu
Xoài tươi, đu đủ để cùng nhau
Mâm trái cây nầy không thể thiếu
Cầu cho vừa đủ tới năm sau

Nghe vui nhớ lại ngày xuân ấy
Về giữa làng quê bữa cháo gà
Niềm vui đơn giản mà tha thiết
Mộc mạc mà sao quá đậm đà

Lòng bỗng dâng lên niềm se thắt
Nhớ lại quê mình bị nạn tai
Hàng triệu con gà đem thiêu đốt
Khiến giới chăn nuôi phải thở dài

Dịch gà ngăn cản ngày vui Tết
Thương mẹ Việt Nam quá thiệt thòi
Lũ lụt mất mùa bao tai biến
Những dòng nước mắt chảy không thôi

Thương mẹ cần cù qua năm tháng
Lòng son can đảm biết bao lần
Sau cơn mưa lũ trời xanh đẹp
Cho mẹ niềm vui tuổi vẫn xuân

Huỳnh ngọc Diêu
29-01-2004

Thứ Bảy, 5 tháng 3, 2011

Tâm Tình Bến Tre

TÂM TÌNH BẾN TRE

Dù ở nơi nào xa rất xa
Những ngày giáp Tết cũng chan hòa
Bao nhiêu hình ảnh thân thương ấy
Như máu tìm về trái tim ta

Qua cầu Tân Thạch ngả ba đường
Xuôi vùng Bình Đại biển xanh dương
Cá tôm tài sản bao trù phú
Chim biển đùa vui những cánh buồm

Quẹo mặt đi về đất Hàm Long
Vàng hoe gánh lúa những cánh đồng
Cái Nứa bến đò ghe nối tiếp
Đưa về sông cái nước mênh mông

Thẳng tấp đường vào Thị Xã vui
Biết bao hang quán tiếng reo cười
Những tô hủ tiếu bên đường phố
Gợi nhớ làm sao một khoảng đời

Xe lôi chầm chậm dưới hàng dương
Nhớ bến xe lam ở cạnh đường
Đời ta mấy đợi đưa và tiễn
Nhạc khúc ngày xưa vẫn vấn vương

Chầm chậm đi qua cầu Cái Cối
Nhìn dòng sông chảy nước bình yên
Từng đám lục bình trôi man mác
Bến xuân ngày tết vui đi tìm

Theo chuyến đò nào để tới nhau ?
Thỏa niềm thương nhớ ấy đã lâu
Theo em mấy nẻo đường sông nước
Thăm mẹ giờ đây tóc bạc màu

Xe đạp đi về ngả Bình Nguyên
Viếng thăm Thánh Thất cõi bình yên
Nghe tiếng cầu kinh bao êm ả
Tưởng mình lạc lõng chốn thần tiên

Cầu Nhà Thương nối những xóm trong
Thăm cô nhi viện ở bên đồng
Bạch Vân chuông đổ hồi thương nhớ
Danh lợi phù danh chảy ngược dòng

Đêm Giáng Sinh về vui bên sông
Giáo Đường đèn sáng buổi đêm Đông
Hài nhi nằm ngủ trong máng cỏ
Chuông đổ Noel rộn rã lòng

Xe đò tấp nập Bắc Thanh Tân
Về quê ăn tết những ngày Xuân
Hương Mỹ Mõ Cày qua Thạnh Phú
Quê hương vựa lúa đón ân cần

Trở về Thị Xã thăm An Hội
Đình vẫn uy nghi với tháng ngày
Giao thừa hái lộc Viên Minh Tự
Như là Hạnh Phúc ở tầm tay

Xe ngựa đi về lối Phú Khương
Vàng hoe sắc lúa ở ven đường
Tiếng quết bánh phồng nghe rộn rã
Theo chày giã gạo, nhịp thân thương

Rạch nhỏ An Hòa con nước dâng
Những hàng dừa nước đứng buâng khuâng
Lung linh khẽ động theo làn gió
Như gọi người xa bước lại gần

Xuồng nhỏ mái dầm qua Mỹ An
Khu vườn xơ xác thuốc khai hoang
Giờ đây đã biến vườn cây trái
Những trái cây thơm chin đỏ vàng

Theo nhịp xe đò thăm Phú Hưng
Đường quê cát nóng mấy ngập ngừng
Mía đường dịu ngọt qua năm tháng
Vẫn giữ trong ta vị mặn nồng

Ra chợ lên lầu thăm anh em
Tâm tình thắm thiết tách phê đen
Giữa trưa mát dạ ly trà đá
Đủ thấy tình xưa sao ấm êm

Len lỏi đi về khu chợ rau
Mùi hương cải ngọt cũng xôn xao
Em thơ nằm ngủ trong lòng thúng
Giấc mộng bình yên của thuở nào

Ngả tư Quốc Tế buổi về đêm
Bè bạn anh em lại đến tìm
Tâm tình tri kỷ qua hương rượu
Nhìn về dĩ vãng nhớ thương thêm

Rạp hát rộn ràng máy phóng thanh
Nhắc mình nhớ lại Cây Mùa Xuân
Tiếng hát học trò thơ ngây ấy
Theo mình từng bước lối loanh quanh

Trưa nắng ngồi trên ghế đá nhìn
Bờ Hồ êm ả nước trong xanh
Cổng trường mái cổ bao thương mến
Hoa phượng ngày xưa nở đỏ cành

Bướm nhởn nhơ bay trước cổng trường
Một màu trắng xóa buổi tinh sương
Ngây thơ như thể làn mây trắng
Giờ đã trôi xa vạn nẻo đường

Như KIỀU phiêu bạt kiếp gian truân
Mái tóc giờ đây đã bạc dần
Hồ kia nước vẫn xanh màu mắt
Bên mái trường xưa nhớ cố nhân

Liễu rũ buông mành dáng ngẩn ngơ
Nghe buồn vời vợi buổi vào Thu
Tóc bay theo gió chiều đưa tiễn
Dáng đứng người xưa đã biệt mù

Qua cầu Cá Lóc thăm nhà Vú
Dàn máy may reo quá vội vàng
Làm khuy đơm nút cho xong sớm
Cho người áo mới đón Xuân sang

Lấy chuyến xe đò về thăm quận
Bà con năm tháng vẫn chờ mong
Qua chợ Mỹ lòng mua bánh tráng
Giồng Trôm nổi tiếng bánh phồng ngon

Dưa hấu Ba Tri ruột đỏ tươi
Như long Đồ Chiểu chẳng hề vơi
Nguyệt Nga trinh tiết bao chờ đợi
Vân Tiên trung hiếu dạy răn đời

Con giồng màu mờ đất Bình Tây
Nối tiếp theo nhau những luống cày
Sắc gạo trắng trong vùng An Hiệp
Cho bầy chi sẻ hát vui say

Tàu cá chiều về ghe nối ghe
Xóm chài nôn nức món quà quê
Cua khô hải sản giàu vô tận
Từ biển khơi xa bắt trở về

Tấm lòng dày dạn với phong sương
Biển phải nằm yên để dẫn đường
Ngư ông râu bạc cười trong gió
Biển dữ ra rồi cũng dễ thương

Cháo cá khoai thơm vị ngọt bùi
Càng cua rang muối đỏ màu tươi
Xò huyết thơm lừng bên bếp lửa
Quay quanh xị đế tiếng cười vui

Viết làm sao hết tấm tình quê
Đất mẹ dang tay đón kẻ về
Kỷ niệm một đời như hơi thở
Làm sao ngưng được nỗi đam mê

Đất cũ vẫn còn qua tháng năm
Người xưa kẻ ở kẻ xa xăm
Ngày xưa không rủ sao mà đến
Những tấm lòng quê tựa sóng ngầm

Sóng vỗ lòng ta khi nửa đêm
Nhủ thầm chuộc lại những ngày quên
Đời ta đã trải bao dâu biển
Vẫn thấy thâm sâu những nỗi niềm

Như trẻ đi xa muốn trở về
Khát dòng sữa mẹ mối tình quê
Lần theo kỷ niệm khung trời cũ
Thắm thiết ân tình quê Bến Tre


           Huỳnh Ngọc Diêu

          Tết con Rắn 2001