
Xin Nhắn Giùm
Người có đi về bến bắc xưa Lang thang hàng xóm buổi trời trưa
Cho ta gợi nhớ chút trời mưa Nắng đốt bên sông mấy rặng dừa
Lục bình trôi dạt theo dòng nước Xin đốt giùm ta hình bóng củ
Sông rộng cồn xa mấy rặng dừa Cho mình quên chút chuyện ngày xưa
Người có đi về quán nửa đêm Đất biển về thăm mộ cụ Đồ
Cho ta nhắn gởi chút niềm riêng Xin giùm ta nhé chút hồn thơ
Tro tàn dù nguội theo năm tháng Tháng năm lưu lạc đời cơm áo
Đừng để vô tình lửa khơi lên Thơ của người xưa có nhạt mờ
Nếu có ngày nào qua bến xe Tình cờ ai hỏi cố nhân đâu?
Uống giùm ta nhé tách cà phê Xin dối tình ta đã nhạt màu
Xôn xao hàng quán đêm hừng sáng Thơ xưa đã đốt thành tro bụi
Tâm sự chia nhau nghĩa bạn bè Bạt ngàn tông tích biết ra sao?
Người có đi qua mấy cánh đồng Ta nhắn làm sao được với người
Hái giùm ta mấy đóa hoa vông Mười năm là nỗi nhớ không nguôi
Môi ai còn đỏ thời con gái Nói chi cũng chỉ là ngang trái
Hay đã phôi phai nhạt má hồng Xin để dòng đời lặng lẽ trôi.
Huỳnh Ngọc Diêu, Hè 1995